~♥๑Lemon Garden๑♥~
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


~♥๑Lemon Garden๑♥~
Fanclub của Nicholas Tse Tạ Đình Phong tại Việt Nam
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang chủTrang chủ  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Tạ Đình Phong tự truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 16:50

Translated by naughty boys © Lemon Garden
Quá trình trưởng thành của Nic

1986

Tạ Đình Phong tự truyện 2ntegcwCái tên “Tạ Đình Phong” đã được mọi người biết đến từ lúc anh mới chào đời. Anh đã có mặt trên các bìa tạp chí khi lên 5. Mọi người đều nghĩ lớn lên trong 1 gia đình nghệ sỹ, anh chắc phải rất vui. Nhưng trong thời ấu thơ, có phải anh thật sự không có phiền muộn gì không? Mọi người chắc có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh lúc đó qua các tấm hình của anh và gia đình khi anh lên 5! thì bạn có thể hiểu được Nic hôm nay, sao anh có thể hiểu cái thể giới bên ngoài hơn những người cùng lứa tuổi anh! Óc sáng tạo của anh thực ra phát xuất từ cuộc sống trường thành sớm của anh. Bây giờ những người và việc anh tiếp xúc lúc 19 tuổi, có thể là 8, 9 lần nhiều hơn những người bạn cùng tuổi. Khi Nic còn nhỏ, ngoài việc thường bị sắp đặt chụp hình với gia đình có các tạp chí, anh còn đóng cả quảng cáo đồ điện với gia đình. Anh, người đã đối diện với máy chụp hình từ khi nhỏ, từng cho biết: “Bạn đã thấy tôi cười lần nào trong lúc chụp hình khi tôi còn bé?”


1986

Năm 1987 anh đã chụp hình Tết với hình dạng con thỏ nam với Đình Đình cho Minh Báo, Nic đã nở 1 nụ cười hiếm thấy. Vào năm 99, anh lại 1 lần nữa trở thành con thỏ nam, khi anh chụp hình bìa cho Yes!, so với anh 12 năm về trước, anh không hề mơ là anh sẽ bước chân vào làng văn nghệ nhanh như vậy! Cũng sau 12 năm, anh đã thắng giải Nam Thần Tượng Yêu Thích Nhất của Yes lần đầu. Cảm giác chân thành của anh khi lấy giải thần tượng yêu thích lần đầu: “Tôi không phải là người yêu tốt, 1 ngày tôi sẽ yêu cái ngành này, tôi sẽ không có thời gian ở với cô ấy.”Tạ Đình Phong tự truyện 28a3qeo


1993

Tạ Đình Phong tự truyện 2h72fz5“Từ ngày gia đình Nic di dân qua Canada, các tin tức về họ đã giảm. Năm 93, Nic và gia đình lén lút về Hong Kong trong 1 dịp lễ, nhưng họ đã bị Yes! phát hiện. Đúng vào dịp trùng hợp may mắn này, họ đã viết bài báo 5 trang về “Male City Surprise”! Lúc đó Nic chỉ có 12 tuổi, thật khó để che lại bộ mặt ngôi sao của anh. Nhưng lúc đó Nic tự tin về tài diễn xuất của mình hơn là thành 1 ca sỹ. “Về diễn xuất, tôi cũng khá tự tin, đại khái là những lúc đứng trước gương tôi có thể làm 90 vẻ mặt khác nhau... Tôi hy vọng rằng 1 ngày, mấy người đó sẽ không nói: “Hm? Tạ Đình Phong? Àh phải rồi là con trai của Patrick Tse!” nữa. Thay vào đó sẽ gọi Patrick Tse là “Cha của Nicholas Tse.”


1995

Vì anh hát vào ngày sinh nhật của thầy Lu Pan, anh đã đánh dấu vào lần đầu tiên. Vào lúc đó Nic đã muốn vào làng văn nghệ. Nhưng không phải là diễn xuất mà là ca hát. “Nếu tôi có thể, tôi hy vọng khuôn mặt mình giống Aaron Quách Phú Thành, chiều cao như của Leon Lê Minh, cool như Andy Lưu Đức Hoa và giọng như Jacky Trương Học Hữu.”Tạ Đình Phong tự truyện 108d7ww


1996

Tạ Đình Phong tự truyện M7s13aTừ khi Nic hát vào ngày sinh nhật của thầy Lu Pan, rất nhiều phương tiện truyền thông đã để ý đợi bài hát của Nic. Khi bạn nổi tiếng bạn thường có những tin bắt lợi, làm Nic bị mang rất nhiều áp lực ngay cả trước khi anh gia nhập làng âm nhạc. Để chuẩn bị cho việc trở thành 1 ca sỹ, Nic đã bây đến Nhật vào ngày 12 tháng 9 năm 1996 để học thêm. Những tấm hình này đã được chụp vào ngày trước khi Nic rời Hong Kong. Đó cũng là lần cuối cùng anh chấp nhận phỏng vấn trước khi rời Hong Kong. “Tôi đã quan tâm đến làng văn nghê, nhưng đó chỉ là chuyện của mấy năm nay. Lý do chính là vì tôi rất thích âm nhạc...tôi hy vọng là trong tương lai tôi có thể ra 1 album và đi trên con đường giống như Beyond đã đi.”


1997
Vào tháng 1 năm 1997 anh đã mặc đồ này cho “I Want To Fly” (Tôi muốn bay), Nic ký hợp đồng với Fitto (EEG), và chính thức trở thành 1 ca sỹ. Hình tượng đầu tiên của Nic là 1 câu con trai thông mình, đó là tại sao khi anh chụp hình cho Yes! anh đã mặc vest.Tạ Đình Phong tự truyện 4puwc9


Tháng 4, 1997 - Gravitational Lure (Vạn Vật Hấp Dẫn)
Tạ Đình Phong tự truyện RvgaasMTV đầu tiên “Gravitational Lure”, Phim đầu tiên “Young and Dangerous: The Prequel” (Thiếu Niên Trần Hạo Nam).......lần đầu tiên anh cho người hâm mộ thấy tình yêu thật sự của anh với âm nhạc, anh bước thêm để trở thành ca sỹ - nhạc sỹ........rất nhiều lần đầu tiên xảy ra trong năm nay.


Tháng 7, 1997 - Gravitational Lure (Vạn Vật Hấp Dẫn)
Tạ Đình Phong tự truyện Zvsx76Khởi đầu mới của 1 thời đại bắt đầu, đây cũng là lần đầu tiên Nic sắp xếp fan club của anh!


Tháng 10, 1997 - Bad Habit (Thói Quen Xấu)
Tạ Đình Phong tự truyện 2vsf9ywTiến triển của Nic, khi anh mới ra mắt đã có nhiều người không công nhận. Nhất là khi anh nhuộm tóc vàng, lúc đó anh đã gây ra nhiều đề tài, làm mọi người nghĩ anh là người xấu. Nhưng với cá tính của Nic, anh tự đi đường lối của mình và từ ngữ của anh làm nhiều người ngạc nhiên, nhưng đánh giá về âm nhạc, thì anh có đủ. “Có rất nhiều ngôi sao ở Hong Kong, nhưng quá ít ca sỹ. Thực sự âm nhạc trên sân khấu còn rất dè dặt, chưa đi đủ xa.”


Tháng 11, 1997 - Cry At The End Of The Century (Tiếng Gọi Cuối Thế Kỷ)
Khi anh chụp hình bìa cho lễ kỷ niệm 7 năm của Yes! thời gian đó Nic phải làm làm làm mỗi ngày. “Trước đây tôi không ăn thạch rùa, nhưng có thể sắp phải ăn “Tôi đã bị bệnh vì làm việc quá nhiều,” bác sỹ nói tôi có chất độc ở trong người nên tôi phải ăn thạch rùa để chữa độc.Tạ Đình Phong tự truyện 25hivj8


Tháng 5, 1998 - Evaporate (Chưng Phát)
Tạ Đình Phong tự truyện Xcnps5Bắt đầu từ lúc vào ngành này anh đã làm việc mỗi ngày, những tấm hình này, chúng đã đặc biệt được xếp đặt để chụp ngoài biển. Trong lúc đó, Nic có thể được diễn là là “nghịch”. Mọi người chắc nghĩ là anh không thích nói về mẹ, nhưng khi anh không quan tâm cũng là lúc anh có mặt nhạy cảm. “Khi tôi còn bé tôi rất ngông cuồng, tôi không bao giờ uống bất cứ loại trà dược thảo nào. Tôi nhớ nhất là 1 lần mẹ tôi bắt tôi uống hết 24 vị (trả dược thảo), sau lúc đó tôi đã uống nguyên ly!”


Tháng 10, 1998 - Have To Leave (Không thể Không đi)
Tuy Nic đã nhận đóng phim “A Man Called Hero” (Trung Hoa Anh Hùng), nhưng anh đã đột ngột bỏ hết mọi chuyên và qua Canada, đã làm mọi người suy luận lung tung. Cuối cùng đại biểu giải thích là anh đi để dưỡng bịnh. Nhưng tin đồn nhiều nhất là khi anh không thích làm những việc mà các ca sỹ không nên làm - chơi games, đóng phim....Âm nhạc là số 1 đối với anh từ đầu đến cuối. “Tôi muốn như các ca sỹ nược ngoài, chỉ chuyên tâm vào ca hát. Đã có khi nào bạn thấy Mariah Carey chơi trong chương trình game shows? Chỉ có ca sỹ Hong Kong phải cần làm chuyện này.”Tạ Đình Phong tự truyện 2nhjd3d


Tháng 2, 1999 - Well Since Last Meeting (Sau Lần Gặp Mặt Trước)
Tạ Đình Phong tự truyện XdhwmgSau khi quay lại, Nic không chỉ thay đổi hoàn toàn về mặt âm nhạc, về phần phim ảnh, anh đã đóng “Gen-X-Cops” đã làm anh thay đổi cách nhìn về phim ảnh. “Chưa có phim nào dám cả gan để mấy đứa con trai đẹp trai đóng vai chính. Nhưng Gen-X đã khởi xướng 1 phương hướng mới có làng phim.”


Tháng 4, 1999 - People Stepping Over The World (Người Bước Qua Thế Giới)
Không chỉ về mặt phim ảnh, công việc âm nhạc của Nic cũng được khẳng định, trở thành 1 ca sỹ - nhạc sỹ đủ lông đủ cánh và anh cũng viết cho các ca sỹ khác nữa. Với số lượng thiếu tạm thời trong làng âm nhạc, anh đã mang lại 1 dòng suối trong. Điều quan trọng nhất là anh có phong cách riêng của mình. “Thực sự tôi không hy vọng có phong cách Nic. Vì mỗi lần tôi viết nhạc cho các ca sỹ khác, tôi sẽ may nó cho họ, tôi viết sao để phù hợp với phong cách của họ.”Tạ Đình Phong tự truyện 2eycgn5


Tháng 10, 1999 - Scared of What (Việc Gì Tôi Phải Sợ)
Tạ Đình Phong tự truyện 3023mtjSau vụ động đất ở Đài Loàn, có 1 số nghệ sỹ Hong Kong đã trở về. Album tiếng Phổ Thông đầu tay của Nic “Grateful For Your Love 1999” (Cám ơn tình yêu của em 1999) vừa ra mắt ở Đài Loàn, mọi người đều nghĩ là nó sẽ bị ảnh hưởng, nhưng album vẫn bán chạy. Nic không sợ về vụ động đất, anh cũng mở đại nhạc hội đầu tiên ở Đài Loan, trong vòng 2 tiếng vé đã bán hết. “Tôi không sợ, có chuyện gì phải sợ? Đài Loan cho tôi cảm giác rất thân thuộc. Tôi hát mấy bài hát, các fan cũng rất để tâm vào và họ thật sự thích bài hát của tôi.”


Tháng 5, 2000 - Zero Distance (Không Cự Ly)
Tài năng trong âm nhạc và phim ảnh đã được khẳng định. Sau đó, anh còn cần mọi người khẳng định việc gì nữa? Nhớ lại vào năm 96 trướ khi Nic rời Hong Kong qua Nhật để tập luyện về âm nhạc, lúc đó Nic đã quyết định trở thành ca sỹ, nhưng anh đã rất thành thật nói: “Tôi đã cặp kè 3 lần (đến năm 96). Lần đầu là 13,14 tuổi khi tôi học ở 1 trường toàn nam sinh ở bên Canada, tôi biết 1 cô gái người Hoa, còn về chi tiết thì tôi không nhớ được. Người thứ 2 là 1 cô gái người Ý, vì chúng tôi rất hạp với nhau; từ từ chúng tôi đã được gọi là bạn trai bạn gái. Lần thứ 3 là người con gái bây giờ, nhưng cô ấy đã quay về Mỹ để học rồi.” Anh không cần mọi người khẳng định quan hệ của anh, nhưng có thể giống như lúc trước, không cảm thấy áp lực, đi theo ý muốn của anh, nếu thích anh sẽ nói ra. Nic hiện nay, vẫn con chỗ anh cần mọi người “khẳng định” và “ủng hộ”!Tạ Đình Phong tự truyện 25jzdpy



Được sửa bởi naughty boys ngày 11/7/2010, 16:55; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 16:54

Chương 1

Khởi nguồn của cái tên “Đình Phong”


Khi “Yes!” yêu cầu tôi viết tự truyện, tôi đã thực sự muốn rút lui. Tôi chỉ mới 17 tuổi và tôi phải viết tự truyện. Có phải nó hơi quá không? Đó là lý do tại sao tôi nói: “Không cần 1 cuốn tự truyện, tôi chỉ muốn chia sẽ với những người đọc về những chuyện đã xảy ra với tôi ở thời thơ ấu, những kinh nghiệm đáng nhớ và những cảm giác cá nhân. Tôi hy vọng sao khi mọi người đọc nó rồi, các bạn sẽ hiểu thêm về Tạ Đình Phong hơn.”

Vào ngày 29/09/1980, Nicholas Tse đã chào đời trong phòng 3XX tại 1 bênh viện Pháp ở Hong Kong. Tôi đã quên số phòng rồi. Nhưng tôi biết, sau khi tôi chào đời, cái phòng này luôn được người ta đặt trước cho cả năm. Còn về lý do, tôi không biết.

Lúc còn nhỏ, tôi không phải là 1 đứa trẻ dễ chăm sóc 1 chút nào vì tôi thường bị bịnh. Từ lúc sinh cho đến khi tôi được 3-4 tuổi, hầu như tôi phải đến bệnh viên 1 lần mỗi tuần. Bác sỹ nói với mẹ tôi, tôi bị dị ứng với sữa bò, nên đó là lý do tôi phải uống sữa đậu lành. Sau khi lớn hơn 1 chút, hệ thống miễn dịch của tôi đã phát triển mạnh hơn, và cũng từ đó tôi ít bị bịnh hơn.

Vì ba mẹ tôi thường ra ngoài làm việc, nên việc chăm sóc tôi ở nhà do 1 tay Hing lo.

Hing đã làm cho ba tôi trước khi tôi chào đời. Và đến bây giờ cô ấy vẫn ở bên cạnh chăm sóc tôi, cô ấy rất thương tôi. Lúc còn nhỏ, ngoài việc hay bị bịnh thường, tôi cũng rất nghịch, tôi đặc biết không thích đi ngủ. Thường thường tôi hay đòi cô ấy ẵm đến 5 giờ sáng trước khi tôi đi ngủ, nên chăm sóc cho tôi rất mệt. Nếu như bạn không có sự tập chung bạn sẽ không bao giờ hoàn tất được. Ngoài chuyện này, tên tiếng Hoa của tôi cũng là do Hing đặt.

Vào 1 ngày nào đó, ba tôi nghĩ nên đặt tên gì cho tôi, ông muốn đặt là Tạ cái gì Đình, và mẹ tôi nghĩ nên đặt là Tạ Phong cái gì hay là Tạ cái gì Phong. Trong lúc đó Hing đang ở trong phòng cô xem bảng chữ Hoa. Đột nhiên cô chạy ra và nói: “Bà, tôi đã nghĩ ra, sao mình không gọi cậu là Tạ Đình Phong!” Ba tôi nghe vậy và nghĩ nó rất hay, nên tôi đã được đặt là Tạ Đình Phong. Và tên tiếng Anh của tôi, Nicholas, đã cho 1 bà hàng xóm người Hà Lan đặt.

Có nhiều người hỏi tôi, được sinh ra trong 1 gia đình nghệ sỹ, bạn có nghĩ mình khác với những người khác? Nói thực, khi còn nhỏ tôi không có cảm giác này, vì lúc đó tôi chẳng cảm giác được sự khác biệt nào với người khác. Khi đèn chụp hướng về phía tôi, họ nói “Đình Phong, cười lên!” Sau đó tôi sẽ cười. Cha mẹ đưa tôi đi đóng quảng cáo thì tôi đóng quảng cáo. Tôi không hề cảm thấy áp lực khi là con trai của nghệ sỹ.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 16:57

Chương 2

Cực kỳ ngang ngược và theo đuổi con gái


Khi nói về học vấn, dĩ nhiên là tôi phải bắt đầu từ mẫu giáo, nhưng ấn tượng của tôi về thời gian đó không được sâu lắm. Tôi đã quên rất nhiều chuyện. Điều duy nhất tôi có thể nhớ là vào thời gian đó tôi đã bắt đầu “theo đuổi con gái.” Cô ấy đó tóc ngắn, còn về tên thì tôi không nhớ. Điều nhớ nhất là lúc đó tôi là lấy bình nước của cô ấy. Cô ấy giận quá đã rượt tôi trong lớp cùng lúc đó vừa hét vừa chửi tôi và muốn lấy bình nước lại. Thiệt là vui.

Sau đó không lâu, tôi vào lớp 1 ở trường tiểu học Laksa. Vì việc hồi nhỏ tôi rất nghịch, cộng với lại luật lệ của trường rất khó, nên tôi thường bị thầy/cô giáo phạt. Thầy/cô luôn phàn nàn với cha mẹ tôi: “Tuy Đình Phong rất thông minh, nhưng điều đáng tiếc là nhiều khi quậy quá.”

Ngoài việc luôn bị phạt, sự thật thì tôi cũng có đóng góp cho trường. Có thể là vì tôi có khiếu trong âm nhạc. Bởi vậy tuy mới chỉ học lớp 1, nhưng tôi đã ở trong ban nhạc của trường. Tôi chịu trách nhiệm chính cho “cha cha,” Tôi vẫn còn nhớ lễ ra trường của các anh chị lớp 6, tôi cũng có phần biểu diễn trên sân khấu!

Nhưng, khi nói về việc hồi hộp và thích thú nhất ở Laksa, nó không xảy ra ở trong trường nhưng với xe đưa đón tôi. Tôi có thể nhớ là lúc đó ngày nào tôi cũng làm cùng 1 chuyện là lên xe đưa đón của chú Vương. Hôm đó đến về nhà, tôi đã không lên xe về mà bắt đầu đi lang thang mọi nơi bắt đầu từ Laksa. Cho đến gần 7 giờ, I cảm thấy mệt, đến lúc đó tôi mới biết là mình không biết đường về. Nên tôi đã đi đến trường học quốc tế của em gái mình, tôi cũng không biết làm sao mình biết đường đến đó nữa. Kết cuộc là tôi đã lên xe đưa đón của em gái và về nhà. Khi tôi về đến nhà, dĩ nhiên tôi không thể nào tránh chuyện bị phạt. Tối đó tôi bị mẹ đánh. Mẹ còn đuổi tôi ra khỏi nhà để trừng phạt và bắt đứng ngoài 2 tiếng. Tuy là bị phạt, nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận khi làm chuyện này, thay vào đó tôi thấy rất vui, vì lúc đó tôi chỉ 6-7 tuổi và tôi có thể băng qua đường 1 mình và lang thang đây đó. Cảm giác khích thích đó thật sự không thể nào tả lại được bằng chữ.

Sau khi học xong lớp 1, vì ba mẹ không muốn tôi tiếp tục học ở Hong Kong để chịu sự ảnh hưởng vì danh tiếng của họ. Lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm và chú ý nên họ đã gửi tôi qua Canada để học. Họ hy vọng tôi có thể có 1 cuộc sống giống như người thường và lớn lên trong 1 hoàn cảnh bình thường.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 16:58

Chương 3

Lần đầu tiên đánh nhau là vì em gái


Khi còn ở bên Canada, vì ba me tôi cần làm việc, nên trách nhiệm chăm sóc tôi do hết cho Nancy. Cô là quản gia của mẹ tôi và cô đã làm cho mẹ tôi trên 10 năm. Nên ba mẹ tôi không hề lo lắng khi để cho cô chăm sóc tôi và em gái.

Khi tôi mới đến Canada, chẳng có chuyện gì khác lạ xảy ra và tôi cũng không bị mấy thằng nhóc da trắng ăn hiếp. Có thể là vì tôi còn rất nhỏ, nên tôi có thể thích nghi với hoàn cảnh và kiếm bạn mới 1 cách dễ dàng. Ngay cả khi phải học ở trường mới, không có chuyện gì mà tôi không thể làm quen, thay vào đó tôi cảm thấy rất tốt.

Lúc đầu tôi học ở 1 trường công lập, tôi vào thẳng lớp 2. Sau khi học được 2 năm, tôi đổi trường. Nhưng trong 2 năm đó, có 1 chuyện xảy ra trong 1 năm làm tôi không thể quên.
Tôi nhớ có 1 lần tôi bị thầy/cô giáo phạt và lý do bị phạt là vì tôi đánh nhau với 1 bạn học cùng trường. Và lần đó cũng là lần đầu tiên tôi đánh nhau. Lý do đánh nhau là vì người đó anh hiếp em tôi, để bảo vệ cô ấy tôi đã cãi nhau với anh ta, sau đó chúng tôi đã đánh nhau. Vì tôi chưa đánh nhau bao giờ, nên không biết cách đo lường cú đấm của mình. Kết quả là tôi đã dùng hết sức của mình và đánh anh ta 1 cách không thương tiếc. Anh bạn đó sau đó bị tôi đánh đến mức bị chảy máu mũi, gãy 1 chiếc răng và tôi bị phạt và đưa lên gặp hiệu phó.

Lúc lên lớp 4, tôi chuyển đến 1 trường tư để học. Đó là 1 trường Anh chính cống. Mỗi ngày đi đến trường tôi đều phải đeo cà vạt và mặc đồng phục. Lý do mà mẹ tôi đổi tôi đến trường khác là vì mà muốn tôi có thể trở thành 1 nam tử hán đại trượng phu thật sự. Nhưng bà không biết làm như vậy sẽ khiến tôi bị nhiệu áp lực. Tiếng Anh truyền thống và tiếng Anh thường ngày rất khác nhau. Ngay cả các môn học cũng khác. Vì lý do tôi chưa từng tiếp xúc với chúng trước đây, cộng thêm tôi có rất nhiều bài tập để làm mỗi ngày nên rất khó để tôi có thể theo nhiều chỗ trong thời khóa biểu của trường. Nên hết chuyện này xảy ra lại đến chuyện khác trong lúc học.

Từ lớp 4 đến lớp 9 tôi đã học ở trường này. Tôi đã học ở đây 6 năm. Lúc đầu tôi không thích cái trường này 1 tí nào, nhưng đến năm thứ 6 khi tôi bắt đầu học nội trú. Tôi không thể ngờ được là tôi lại thích cuộc sống ở trong nội trú.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 16:59

Chương 4

Những ngày không muốn về nhà


Tôi là loại người thích ở chung với bạn bè hơn là với gia đình. Đây có lẽ không phải là do gia đình tôi. Ba mẹ tôi thường phải về Hong Kong để làm việc, để tôi ở chung với em gái và mấy người giúp việc bởi vậy nhà rất trống vắng. Nó luôn làm tôi có cảm giác không gần gũi. Nên vào thời gian đó tôi thường không muốn về nhà. Đó thật sự là 1 cơ hội thật hiếm khi tôi có thể nội trú ở trường vào năm thứ 6. Đây là điều rất tốt đối với tôi.

Tôi vẫn còn nhớ chúng tôi thích nấu mì trong nhà nội trú lúc 3 giờ đêm. Đó là thời gian có thể sống không lo lắng gì và bây giờ khi tôi luôn bận rộn với công việc. Và tôi luôn bị các ký giả theo đuổi, tôi không thể nào thở vì áp lực. Khi nghĩ lại, chuyện này đặc biệt làm tôi ấp ủ các kỷ niệm.

Bây giờ mấy người bạn của tôi vẫn còn học bên Canada. Tôi tự nghĩ không có tôi không biết họ sẽ ra sao? Ngoài việc này, học nội trú đã mài dũa tính cách tự lập của tôi. Vì cuộc sống ở nhà thường ngày, đồ ăn và thức uống, tôi đều phải tự lo cho mình. Có rất nhiều việc tôi phải tự giải quyết 1 mình. Những việc gian nan này đã giúp tôi học không được dựa vào người khác. Nó giúp tôi rất nhiều với việc tôi đến Nhật để học trong tương lai.

Có thể vì bản thân tôi rất hoạt động và không thích nghỉ, nên trong tất cả các môn học, điểm môn thể thao của tôi luôn là tốt nhất. Có lần tôi còn được chọn vào trong đội bóng rổ. Còn nhiều môn thể thao khác tôi cũng giỏi là bơi lội, quần vợt, chạy, v.v... Còn về việc tôi có bao giờ nhận được huy chương chưa? Chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua! Kết quả của tôi thường được ở trong kỷ lục của BC (British Columbia). Ví dụ ở môn chạy tiếp sức 4x100, chúng tôi chỉ thiếu 0.06 giây là có thể phá kỷ lục BC. Ngoài việc này, về phần nhảy cao, tôi đã từng đứng thứ 3 ở BC.
Còn nói về môn học tôi ghét nhất, tôi nghĩ nó chính là lịch sử. Tôi không hiểu, lịch sử là những việc thuộc về quá khứ, nó không có gì liên quan đến hiện tại. Vậy tại sao chúng ta vẫn phải học nó? Nó thật sự làm cho người khác khó hiểu.

Đến năm lớp 10, tôi về Hong Kong để học, tôi học ở 1 trường quốc tế Hong Kong. Nhưng tôi chỉ học có nửa năm. Lý do là vì sau khi tôi quay về ngay lập tức tôi đã bị các nhà báo chú ý đến. Trên báo thường có những bản tin về tôi. Vì chuyện này mà hiệu trưởng không ưa tôi. Có lần ông đã hỏi tôi thẳng tôi: “Bây giờ anh là 1 ngôi sao hay là 1 người học sinh?” Nhưng điều làm tôi không thể chấp nhận đó là có 1 số tờ báo cứ nói tôi thường đánh nhau với người khác. Họ còn nói tôi là 1 thành viên trong băng đảng. Quá đáng hơn là họ đã bỏ hình của hiệu trưởng lên đầu trang báo. Điều này đã làm tổn hại nặng đến danh dự của trường. Để không tiếp tục ảnh hưởng đến trường nữa tôi chỉ còn cách là chọn nghỉ học, tạm thời rời khỏi chỗ nhiều chuyện này. Tôi bay đến Phoenix, Mỹ để học tiếp.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 17:01

Chương 5

Không đi học, học nhạc


Tôi đến Phoenix, Mỹ để học. Bạn có thể nói đây là quãng thời gian tôi phát triển trong âm nhạc. Tôi tiếp tục học lớp 10 và 11 ở đó. Thực sự là lúc đó tôi đến đó 1 mình để học, sống 1 mình, tôi không có nhiều bạn bên cạnh, nên tôi thấy học hành thật là nhàm chán. Tôi không còn tâm trạng để đi học nữa. Tôi có thể nói với nhiều can đảm rằng đó là thời điểm tôi rất quậy và có lần đã trốn học.

Thật sự mà nói lý do lớn nhất mà tôi không muốn đến trường là vì tôi khám phá ra là cái trường đó không có 1 cái gì giống với trong tưởng tượng của tôi. Thật là khó cho tôi có thể hòa nhập.

Sau đó tôi học ở 1 trường trung học công lập có đến 3-4 ngàn học sinh. Họ toàn là những người xấu. Họ nhuộm tóc nhiều màu. Họ mặc đồ xấu đi học và 1 số còn xỏ mũi. Cái trường đó phải nói là 1 trường “không ra gì” (xấu). Thầy cô giáo còn vô dụng hơn nữa. Họ có thể để học sinh ném đồ lung tung mà không nói gì. Tôi có thể hỏi làm sao tôi có thể tập chung mà học ở cái nơi này?

Thực sự trước khi qua Mỹ, tôi đã từng nghĩ sẽ chú tâm học hành. Tôi đã học xong trung học ở đó. Sau đó lên đại học. Thật đáng tiếc là hoàn cảnh ở đó thiệt rất tệ. Nó rất rắc rối và tôi có nhiệt tâm nhưng lại không có nghị lực để làm.

Trong những ngày tôi không đi học, tôi đã dùng khoảng 100 đô của mình để mua 1 bộ trống rẻ. Hơn nữa trong căn nhà này đã có những phòng cách âm, nên tôi đã tập chơi trống trong nhà. Tôi đánh đây 1 cái, kia 1 cái, từ từ tập. Cuối cùng tôi đã học được nhịp căn bản. Sau đó tôi dùng hết thời gian đi học và tiền để học cách chơi ghi ta.

Chuyện mà tôi nhớ nhất là khi ở chung với thầy nhạc Steve. Ông ấy chơi ghi ta rất giỏi. Ông ấy chắc chắn là 1 tay chơi hạng giỏi. Lúc đầu, tôi chỉ học được âm nhạc học truyền thống ở ông. Ví dụ như Blues, Jazz, v.v... Chỉ có sau đó tôi mới bắt đầu học ghi ta. Thành thật mà nói, Steve đã ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp âm nhạc của tôi. Ông đã giúp tôi rất nhiều. Lúc đó, ngoài học từ ông, tôi còn tự học nữa. Bạn có thể nói tôi đã chính thức đặt mình vào thế giới âm nhạc. Tôi đã bắt đầu yêu âm nhạc.

Sau đó bất thình lình tôi đã nghe được tin, có chuyên đã xảy ra với ba mẹ bên Hong Kong. Nên tôi tức khắc bay về Hong Kong để coi chuyện gì đã xảy ra. Sau đó gia đình tôi tan vỡ, như lời đề nghị của ba tôi đến học ở trường âm nhạc ở Tokyo. Lúc đó ba nói tôi đến Tokyo, ông cảm thấy tôi thích những thứ này và trong tương lai có thể tôi sẽ cần đến chúng. Bây giờ thì trường chấp nhận tôi và theo như các nguồn thì nó không tệ. Nên tôi đã được cho cơ hội được chính thức học về âm nhạc.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 17:02

Chương 6

Tôi không phải là 1 đứa trẻ giàu


Những ngày học ở bên Nhật. Tôi có thể diễn tả nó đầy đủ với chữ “khó.”

Có nhiều người không hiểu tại sao đến Nhật, 1 người tân tiến để học, lại khó. Lý do rất đơn giản - chỉ có 1 chữ, tiền. Tôi nghĩ đa số mọi người không tin là tôi đến Nhật học và không ngờ tôi không có tiền để xài. Nhưng thực tế là vậy. Có nhiều người nghĩ rằng Đình Phong sinh ra trong 1 gia đình giàu và bất cứ thứ gì tôi muốn tôi sẽ tới tay. Nhưng thực tế không phải là vậy.

Tôi đã sống ở vùng quê Nhật Bản và không phải ở thành phố. Vì chỗ tôi ở rất xa so với trường, nên tôi đã phải thức dạy thật sớm để đến trường. Tôi phải mang ghi ta và sách, bạn phải biết là mấy thứ đó cộng lại ít nhất cũng khoảng 25 lbs (~ 11.3 kg). Và tôi từ từ đi đến trạm xe lửa. Tôi phải đi xe lửa 2 tiếng đồng hồ trước khi tôi có thể đến trường.

Về đồ ăn của tôi, dĩ nhiên tôi đã không được ăn sashimi hay đồ Nhật, những thứ mặc tiền, tahy vào đó tôi phải đến căng tin để ăn nhưng món rất rẻ tiền. Nếu căng tin không mở tôi phải đến chợ để mua đồ ăn. Như là mua bánh gạo hình tam giác với giá 100 Yên. Tôi mua 5-6 cái trong 1 lần đi. Tôi mua mấy cái bánh hấp tròn làm bằng gạo và sau đó là 1 chai sữa đi chung với đồ ăn. Tôi phải dựa trên đống đồ ăn này để có thể qua đêm. Ngoài điều này tôi còn dự trữ rất nhiều đồ ăn hộp nên nếu tôi vẫn bị đói tôi có thể ăn chúng để khỏi đói.

Tuy Nhật có rất nhiều chỗ chơi, nhưng với tôi, người không có tiền, dĩ nhiên tôi không thể nào nói đến chuyện ăn chơi. Thường ngay cả taxi tôi cũng không dám gọi, còn nói gì đi chơi, mua quần áo hay coi phim? Lúc đó ở Nhật, niềm vui của tôi là làm văn nghệ. Tôi đã biểu diễn ở các quán bar. Thứ nhất, tôi có thể luyện tập thêm khả năng chơi nhạc của mình. 2 tôi không phải về nhà mỗi ngày đối diện 4 bức tường và bị chán. Nhưng có 1 lần, sau khi hát xong ở bar, nó đã 1 giờ mấy rồi. Vì trạm xe lửa của Tokyo đóng vào lúc 12 giờ, tôi chỉ có vài ngày Yên, vì tôi không có đủ tiền nên không thể về nhà. Rốt cuộc tôi đã phải ngủ trong 1 khách sạn rất cũ và tồi tàn. Cả đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này.

Sống trong hoàn cảnh khó khăn này, điều lợi lớn nhất tôi có không phải là sự tiến triển trong âm nhạc mà là rèn luyện sự thúc đẩy của bản thân. Đặc biệt là khi 1 người hoàn toàn bị cô lập và không có 1 sự giúp đỡ nào, chỉ vào lúc đó tôi mới biết phải làm gì. Ở Nhật, tôi luôn mặc áo rách, 1 cái áo khoát, 1 cái quần jeans, 1 đôi giày cũ, đeo cái ghi ta và 1 cái túi sau lưng, chỉ có vài ngàn Yên trong người. Tôi lang thang từ chỗ này đến chỗ khác. Cái cảm giác đó giống như 1 người lạc đường. Trong cuộc sốn của tôi đa số các kinh nghiệm đều là thời gian ở Nhật. Về việc tôi có lãnh nhận hay cảm giác lúc đó thể nào, nó thật sự rất khó để nói thành lời.


Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime11/7/2010, 17:05

Chương 7

Tôi là người bị nạn đồng hành với ba tôi


Tôi đã nói rất nhiều về những gì xảy ra trong thời ấu thơ của mình và những chuyện đáng nhớ, hãy đổi đề tài và nói về 3 người thân nhất bên cạnh tôi - ba, mẹ và em gái!

-Ba-

Ông là người chủ gia đình, dĩ nhiên tôi phải nói về ông trước. Trong mắt tôi, ba tôi, Patrick Tạ Hiền, là 1 “đứa trẻ lớn,” ông ấy rất thích giỡn. Quan hệ của tôi và ba giống là bạn hơn là cha con. Bạn có thể nói ông là 1 trong số những người “anh em” tốt của tôi. Thật ra tôi thích loại quan hệ như vầy vì dễ dàng nói chuyện hơn. Điều mà tôi khâm phục ở ông nhất là ông sẽ không bao giờ mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Về tuổi tác, tuy chúng tôi rất xa nhau nhưng không cần biết tôi nói gì hay chơi gì ông cũng hiểu.

-Mẹ-

Mẹ tôi là 1 người rất thông minh, bộ não của bà lúc nào cũng hoạt động. Bà là người biện luận và đâu ra đó và bạn có thể nói bà là người nói nhanh. Thực sự đó cũng là điều tốt khi bà có những tính này, đặc biệt là khi làm trong làng giải trí, nó rất thích hợp. Có nhiều người đã hỏi tôi, có ba mẹ là ngôi sao tôi có thấy có quyền thế không? Tôi có thể quả quyết nói rằng: “Tôi không hề cảm thấy!” Vì tôi vinh hạnh về ba mẹ mình, đó là vì tính khí của họ, mà không phải là vì sự nghiệp hay những thành tựu lớn của họ.

-Em gái-

Em gái tôi Đình Đình nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Cô ấy là 1 người con gái yếu đuối, nhưng đến mức nào cô ấy cũng có điểm mạnh. Cô ấy còn trẻ, nên cũng vẫn còn rất non nớt trong nhiều mặt, nên vẫn chưa thể xử lý nhiều chuyện. Tôi thừa nhận tuy tôi có ý định để làm 1 người anh trai tốt, nhưng tôi chắc chắn là chưa làm tốt nhất. Tôi rất muốn làm tốt hơn, nhưng điều khó là tôi không có thời gian và khả năng để đi và làm.

Điều tôi nhớ nhất khi gia đình của chúng tôi ta vỡ, ở Vancouver cô ấy chỉ mới 13 tuổi và không thể chấp nhận tin này. Trường học đã gọi về nhà tôi, họ nói Đình Đình hình như có chuyện gì không ổn và họ hy vọng nếu có chuyện gì không tốt xảy ra ở nhà thì cũng không nên để ảnh hưởng đến cô ấy vì cô ấy vẫn còn nhỏ. Lúc đó tôi ở Mỹ, điều tôi có thể làm là gọi điện thoại cho cô ấy mỗi tối và làm cho ấy cởi mở đến khi tâm trí cô ấy trầm xuống và chỉ sau đó tôi mới hết lo. Và ít ra là tôi đã làm được 1 ít trách nhiệm của người anh.

Ngoài em gái ra, tôi lúc nào cũng muốn có 1 cậu em trai vì tôi có thể dạy và nuôi em. Đợi đến lúc lớn lên, em sẽ là bản sao của tôi. Lúc đó sẽ có 1 cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Nhưng ngược lại, bản thân tôi lại không thích làm em trai, tôi vẫn thích được làm anh trai hơn vì tôi không thích ỉ lại người khác. Ngay cả ba mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Bản chất của tôi rất độc lập và là người anh lớn giữ gia đình vẫn hợp với tôi hơn.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime12/7/2010, 04:20

Chương 8

Đóng gói đi với tốc độ nhanh của người bắn tỉa


Tôi tin là mọi người đã từng học luận văn và đã từng viết 1 chương với tựa đề “Mơ ước của tôi”. Tuy tôi học ở trường quốc tế từ lúc tôi còn nhỏ và tôi không viết bài luận văn như vậy. Nhưng tôi cũng có mơ ước của riêng mình.

Mơ ước của tôi là trở thành 1 kiến trúc sư vì tôi thích tưởng tượng và làm những việc sáng tạo. Nên làm kiến trúc sư thật hợp với sở thích của tôi. Nhưng sau khi tôi tiếp xúc với âm nhạc lúc ở Mỹ, và nó đã làm thay đổi khát vọng của tôi thành muốn âm nhạc trở thành nghề nghiệp của mình trong tương lai, nên tôi đã quyết định trở thành 1 ca sỹ.
Tuy là như vầy, nhưng tôi vẫn không quên được là tôi đã từng thích nghề kiến trúc. Nên sau khi vào làng văn nghệ, hình tượng của tôi đều là do tôi sáng tạo. Tôi làm như vậy để có thể thỏa mãn bản thân. Ngoài kiến trúc ra, tôi vẫn còn 1 thứ yêu thích đó là xe hơi.

Từ lúc nhỏ, tôi đã tường vuốt ve mấy cái xe 1 cách ngưỡng mộ, không cần biết đó là xe thật, xe đồ chơi hay xe trong tạp chí, tôi rất muốn có chúng. Khi tôi còn nhỏ, khoảng 14 tuổi tôi đã dám cả gan lái xe. Khi tôi 16 tuổi, việc đầu tiên tôi làm là đi thi lái xe. Đến bây giờ, tôi thấy rất may mắn vì chưa bị tai nạn nào hết. Lần duy nhất là vào tháng 12 bên Canada, tôi lái chiếc xe của người bạn, khi tôi đậu xe ở 1 bên đường, đột nhiên có 2 xe đụng nhau trước mắt tôi. Sau đó 4 chiếc xe đụng vào nhau. Xe của tôi bị ép ở giữa và đương nhiên là nó bị hư. Tuy sau tai nạn bạn tôi không trách tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn bồi thường cho anh.

Vì ở Hong Kong bạn phải đủ 18 tuổi mới được lái xe, nên sau khi tôi về đây làm việc, tôi không được nếm cái cảm giác khoái lạc của lái xe cho 1 thời gian dài. Tôi chỉ có thể đợi đến năm sau khi tôi được 18 tuổi rồi tôi sẽ đi thi lái xe ngay lập tức. Tôi vẫn nhớ khi tôi mới bắt đầu lái xe, tôi rất thích lái nhanh, vì tôi thích cái cảm giác kích thích. Nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, nếu tôi có cơ hội tự mua xe cho mình, tôi sẽ chọn 1 cái xe cổ điển. Về màu, màu đen, trắng hay bạc là đẹp nhất.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime12/7/2010, 04:21

Chương 9

Nhận thức về tình yêu


Cuối cùng, tại sao không nói về những suy nghĩ của tôi về tình yêu. Tôi tin là mọi người rất muốn biết. Thật sự trong tình yêu, tôi luôn giữ 1 thái độ là để theo tự nhiên. Nếu có thì có, nếu không tôi cũng không quan tâm, vì tình yêu trong cuộc sống của tôi không phải là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ là 1 người đàn ông rất truyền thống, vì tôi hoàn toàn đồng ý với câu “đàn ông đối ngoại, đàn bà đối nội.” Tôi sẽ yêu cầu 1 nữa kia của mình rộng lượng và đúng đắn. Cô ấy không cần đẹp như 1 nàng tiên, nhưng cô ấy phải “ra ngoài cũng được, mà ở trong bếp cũng được.” Nên khi tôi chọn người yêu, bản chất bên trong là điều quan trọng nhất, vẻ đẹp bề ngoài không quan trọng lắm.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime12/7/2010, 04:23

Chương 10

Tôi đi trên con đường của chính mình


“Độ dài của cuốc sống không quan trọng, quan trọng là khi sống bạn đã sống 1 cách mãnh liệt” - Tạ Đình Phong.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi chưa hề nghĩ là mình sẽ vào cái nghành này ở cái tuổi 16. Vì trong giấc mơ của mình, tôi cần phải đợi học xong trước khi tham gia vào làng âm nhạc 1 cách chính thức. Đương đầu với việc gia đinh tan rã, nó đã khiến cách nhìn của tôi về cuộc sống thay đổi. Tôi cảm thấy tôi phải sớm tự lập và tự chăm sóc mình. Vào lúc đó tôi có 1 cơ hội, tôi phải biết nắm bắt lấy nó, vì nếu tôi để nó qua đi, trong tương lai chưa chắc có người sẽ kiếm tôi nữa - Tạ Đình Phong.

Có nhiều người lúc đầu nghĩ là tôi ký hợp đồng với Fitto là chỉ vì tiền. Nhưng sự thật không phải là thế. Lúc đó cũng có mấy công ty thu âm đưa ra những lời mời tốt hơn họ. Nhưng kết quả tôi vẫn ký với Fitto. Ngoài lý do công ty chân thành, ông chủ Albert Dương Thụ Thành chính là 1 yếu tố quan trọng. Ông đã từng giúp gia đình tôi trước đây, nên khi nói về thấy độ của ông tôi đã quyết định ký với công ty này.

Vào những ngày đầu khi tôi mới vào, tôi cảm thấy áp lực rất lớn vì sự mong đợi của mọi người đối với tôi rất cao. Tôi chấp nhận nó bất chấp mọi cự tuyệt. Tôi ráng làm mọi việc 1 cách tốt nhất trong khả năng mình. Kết quả là với mỗi lần biểu diễn, nhưng người khác chỉ tập 1 tiếng, tôi đã tập 2 tiếng. Tôi hy vọng có thể làm tốt hơn những người khác. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyên làm cho tôi không vui nhất là khi người khác vẫn bịa đặt những tin khắc nghiệt vì tôi là Tạ Đình Phong. Có nhiều việc chẳng liên quan đến tôi, nhưng các báo vẫn thường lôi tôi vào chung, nó làm tôi cảm thấy rất vô tội. Tuy là vậy, nhưng từ ngày tôi tham gia vào (27 tháng 12 năm 96) đến 10-12 tháng, tôi vẫn không hối hận mình đã chọn con đường này. Cho dù nếu con đường này có đau khổ và hạnh phúc, tôi vẫn rất vui lòng đi tiếp, vì tôi đã khám phá ra 1 con đường khác cho tương lai. Tuy không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng tôi đã kiếm thấy mục tiêu của mình, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Và mục tiêu của tôi là sẽ trở thành 1 Tạ Đình Phong độc nhất vô nhị. Tôi hy vọng mình có thể được giống như Thành Long. Không chỉ có người Hoa trên toàn thế giới biết đến tôi, mà tất cả mọi người trên thế giới biết đến cái tên Tạ Đình Phong. Tôi vẫn chưa đặt ra thời gian giới hạn để hoàn thành mục tiêu này vì tôi biết thiên thời, địa lợi, và nhân hòa và cái nguyên tắc này làm cho cho biết rằng nếu tôi có cơ hội, tôi phải biết nắm bắt và không để nó rời khỏi tôi 1 cách dễ dàng.


Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime14/7/2010, 07:28

Chương 11

Không ai có thể đe doạ Tạ Đình Phong


Tôi rất vui vì tôi đã làm được rất nhiều việc khó khăn. Cuối cùng thì tôi cũng đã thay đổi cách nhìn của người ngoài về tôi. Khản giả đã từ từ chấp nhận tôi, đồng ý với tôi. Dĩ nhiên là giấc mơ âm nhạc của tôi vẫn chưa hoàn thành tuy nhiên sự thay đổi về nhận thức của khán giả đối với tôi sẽ là 1 động lực mạnh hơn để tôi sẽ tiếp tục đi trên cuộc hành trình này.

Từ lúc đầu đến giờ tôi luôn mang trong người nhiều áp lực khác nhau. Có nhiều cái từ phía ngoài, cũng có cái từ bản thân tôi. Nhưng chủ yếu là áp lực từ công việc và báo chí. Hồ sơ việc làm của tôi rất mỏng và tôi cũng chưa có nhiều khinh nghiệm thật. Nhiều lúc có chuyện gì xảy ra, tôi có thể đã không giải quyết nó 1 cách thoả đáng.

Đối mặt với ký giả, tôi có cảm giác mình như 1 con thú trong 1 cái lồng sắt. Họ bịa chuyện từ những gì không tồn tại, như vụ đụng xe. Tôi không có bằng lái xe, vậy làm sao tôi có thể đụng xe? Họ toàn bịa chuyện thôi! Tôi không có phóng đại, trong 2 năm làm việc, báo chí đã giúp tôi kiếm được 16 người bạn gái tin đồn. Khán giả có thể dễ dàng bị báo chí làm ảnh hưởng và nghĩ đó là sự thật. Trong 1 phút nào có thể phải đợi đến lúc có đến 200 người bạn gái tin đồn thì họ mới biết đại là 1 điều bịa đặt. Họ nói tôi có ý với Angelica Lee, cứ khẳng định là tôi dùng ánh mắt của mình để tán tỉnh cô ấy. Thực sự là lúc ấy tôi có nhìn cô ấy đâu.

Ngoài áp lực công việc, tôi còn thấy áp lực rất lớn về mặt tài chính. Nếu như không gặp vấn đề tài chính, chưa chắc tôi đã đi làm ở cái tuổi còn nhỏ này, hơn nữa tôi cũng không phải làm việc không nghỉ tay. Nếu bây giờ tôi vẫn còn học, tôi nghĩ chắc tôi sẽ đến Mỹ đễ học âm nhạc. Học về những bài hát phổ biến và cách hoà âm.

Sự thật là lòng đam mê âm nhạc của tôi đã trưởng thành trong quá trình học. Trước đây tôi đã từng chơi clarinet 2 năm. Nhưng tôi thích những nhạc cụ có dây hơn và tôi hy vọng tôi có thể có cơ hội để học thêm về chúng. Dĩ nhiên tôi phải để coi tình hình kinh tế của mình trước. Trước đây mọi người ai cũng kết luận tôi là con của gia đình giàu. Tôi tin là bây giờ mọi người đều biết đây không phải là sự thật. Thật ra là tôi chưa bao giờ dám tiêu tiền 1 cách phung phí. Tuy gần đây tôi mới mua cái ghi ta, nhưng tôi đã phải bán hết đồng hồ của mình, chỉ có vậy tôi mới có đủ tiền để mua nó. Nhưng nó không thích đáng để cho tôi giải thích nhiều, họ nghĩ tôi giàu thì cứ để cho họ nói. Rồi 1 ngày họ sẽ nhận ra sự thật tôi không phải như vậy. Tuy tôi biết kiếm tiền rất khó, nhưng tôi chắc chắn không phải là loại người muốn kiếm tiền 1 cách bất hợp pháp. Tôi thà kiếm tiền 1 cách đứng đắn.
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime17/7/2010, 21:06

Chương 12

Tôi không hy vọng sẽ đóng phim truyền hình nữa


Phim điện ảnh đầu tiên của tôi là “Young And Dangerous: The Prequel” (Thiếu Niên Trần Hạo Nam), đã dạy tôi cảm nhận được cái gì là sống chúng với 1 nhóm. Ca hát là 1 chuyện rất độc lập, nó là 1 hoạt động chung, ngay cả việc thành lập nhóm nhạc. Nhưng đóng phim làm cho tôi hiểu không thể thiếu bất cứ ai được. Đạo diễn, phó đạo diễn, nhân viên ánh sáng....khổng thể nào thiếu 1 người, tôi đã đối diện với họ cả mấy tháng trời, nên tôi đã học được làm sao có thể chung đụng với 1 nhóm người.

Trước khi quay phim điện ảnh tôi đã tường nghĩ là cái quá trình quay rất cứng ngắc, lời nói và hành động phải nghiêm chỉnh. Nhưng hoàn cảnh trong hiện thực hơi khác 1 chút. Có thể là tôi đã may mắn khi gặp phải 1 đoàn làm phim, những người có đam mê cho phim ảnh và cũng thích quá trình làm phim. Họ quý trọng và yêu thích công việc của họ, thật sự rất hiếm. Nó làm cho các diễn viên và đạo diễn có thể hợp tác tốt hơn. Tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi có thể thoải mái 1 chút thì việc học nhân vật cũng dễ hơn.


Lúc đầu tôi không nhận vai trong phim Young and Dangerous, vì trước đây Ekin Trịnh Y Kiện đã đóng 5 phần cuối rồi. Tôi sợ là khán giả sẽ bị nhàm chán. Tôi đã nghĩ, làm sao tôi có thể thu hút mọi người và mong muốn đi coi phim đó.

Chỉ còn 1 điều có thể làm là giới thiệu thần thoại lúc chào đời của Trần Hạo Nam.

Chỉ dựa trên sự tin tưởng này, cộng thêm việc tôi đã gặp đạo diễn Andrew Lưu. Tôi đã quyết định tham gia vào phim này, vì tôi có thể thấy được đạo diễn rất muốn làm 1 phim hay. Đó là lý do sao tôi tin vào ông. Tôi đã không coi bản thảo trước. Thường thì tôi không coi kịch bản, lý do là vì tiếng Hoa của tôi không được tốt lắm. Tôi chỉ coi bản tường thuật, tôi hiểu thấu câu chuyện và nhân vật. Sau đó khi tập chung lời thoại với các diễn viên, tôi đặt mình vào trong vai diễn, bắt lấy yếu tố chính của nhân vật. Ví dụ nếu tôi là người này, tôi sẽ làm gì? Sau đó hỏi thử đạo diễn coi kiểu đóng của tôi sẽ làm cho vai diễn tự nhiên hơn không. Đây là cách đóng của tôi.



Tôi thích phim này, vì không có nhiều ông chủ có can đảm khi để dùng 1 đám người mới để choi vai chính. Chỉ có 1 điều buồn là khi chiếu ra nó đã bị vào dạng phim người lớn. Hơn nữa nó chiếu cùng ngày với thời gian World Cup. Chao ôi! 4 năm 1 lần, sẽ không có người đi coi phim. Nhưng tôi không ngại về vé bán. Vé bán không thể nào quyết định đó là phim hay hay dở. Về tài diễn xuất của tôi, tôi nghĩ có cũng đủ tiêu chuẩn. Hình như đạo diễn nghĩ thằng nhóc này, tôi, cũng không tệ. Ít ra ông ấy thấy tôi dám liều, dám thử và đã làm cái gì ông muốn. Cái cảm giác của người đạo diễn này cho tôi, thật hay giả tôi cũng không biết. Tôi hy vọng mình không đoán sai.



Đóng phim điện ảnh và truyền hình TV đầu tiên, cảm giác hoàn toàn khác hẳn nhau. Phim điện ảnh cho tôi cảm giác sống động, còn TV tôi chỉ thấy nó muốn làm theo tiêu chuẩn, rất hấp tấp, rất vô nghĩa. Nhiều người nói rằng TV có ích hơn phim điện ảnh, tôi nói phim điện ảnh có nhiều nhiệt tâm hơn TV. Những thứ này gọi là cách nhìn và góc độ.



Trong cuộc sống đời này, tôi hy vọng tôi không có cơ hội nào để đóng phim truyền hình nữa. Nó thật sự quá hoang phí sức lực của tôi (too wasteful of my hard work), không có ý nghĩa để dùng những ý tưởng để nghĩ làm thế nào để quay 1 bộ phim hay. Nhưng cuối cùng, bất thình lình họ nói với tôi chỉ cần làm theo kịch bản sẽ được. Tôi thật sự rất chán ghét cái hệ thống quay phim này. Cái quy trình này không theo truyền thống chút nào. Dù cho có nhiều nhân viên và đạo diễn người có nhiệt tâm để thực hiện thật tốt cũng vô dụng thôi. Không có sự lựa chọn mà, hệ thống làm việc của công ty TV nói chung là không hợp với tôi. Cả đoàn chỉ có 6 tiếng và mỗi ngày chúng tôi phải quay phim liên tục. 



Tôi không thích chuyện 1 người diễn chung với vai chính cùng 1 lúc đóng nhiều phim truyền hình. Phút này đóng vai này, phút kế tiếp đóng vai khác, phút thứ 3 lại đóng 1 vai khác nữa. Tôi không nghi ngờ về khả năng của họ, nhưng không phải nó sẽ tốt hơn nếu bạn có thể đặt hết tâm chí của mình vào 1 phim? Bạn sẽ nắm lấy yếu tố cần thiết khi đóng cái kiểu này? Hay bạn chỉ làm xong bằng cách chuyển giao cho người khác?

Tôi đã nói nhiều điểm không tốt, cuối cùng làm phim truyền thình có điểm gì tốt không? Dĩ nhiên là có, tôi thích cuộc sống giống kiểu gia đình như vầy. Mọi người đều bị giữ lại trong đoàn, nó có tính cách tập thể hơn phim điện ảnh. Vì quay phim truyền hình, nên tôi đã làm quen được nhiều bạn. Tôi đã học cách để tiếp xúc với người khác, ủng hộ mọi người bằng tinh thần. Như khi tôi và Vệ Gia Hùng quay liên tiếp không ngừng 3 ngày, 3 đêm, mệt đến mức chịu không nổi. 2 người chúng tôi nằm dài trên tấm ván học nhu đạo và cuộn tròn lại giả vờ làm 1 cái xúc xích Trung Hoa. Mệt đến mức tôi phải làm những chuyện điên rồ này để ủng hộ bản thân mình, để quên đi cơn buồn ngủ. Thật sự ngay cả tôi phải cười to.

Trên thực tế tôi là người coi tình bạn bè là 1 chuyện rất quan trọng, khi tôi quay “Aiming High” (Nhu Đạo Tiểu Tử), ngay cả những diễn viên phụ cũng là bạn tôi. Tôi cảm thấy bạn bè không có sự phân biệt. Hawick Lưu Khải Uy, Timmy Hùng Thiên Minh và Nicola Trương Sán Duyệt rất tốt. Chúng tôi, 1 đám thiếu niên, rất thân với nhau. Nhiều khi chúng tôi quay đến 4 giờ sáng, vào khoảng 5 giờ chúng tôi đi ăn bữa khuya chung. 1 đám bạn, vừa nói đùa vùa ăn uống. Các khó nhọc trước đây có thể tạm quên.

Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime17/7/2010, 21:17

Chương 13

Nhẹ nhàng mà nói thì tôi không có bạn thân trong làng văn nghệ


Người ngoài luôn nghĩ tôi là 1 người rất khó chung đụng. Thật sự, ngoài và trong làng văn nghệ tôi có rất nhiều bạn thân. Nhưng tôi thấy tôi không phải giải thích về bản thân mình cho bất kỳ 1 ai.

Bạn ngoài ngành của tôi là tất cả các bạn chung lớp học ở trường bên Canada với tôi trước đây. Bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua điện thoại. Chúng tôi đều lớn lên trong trường nội trú. Tôi đã ở chung với 1 vài người bạn cả 7 năm trời. Đến bây giờ chúng tôi đã quen biết nhau gần 10 năm. Quan hệ của chúng tôi dĩ nhiên là rất sâu đậm. Nhưng để nói sự thật, tôi rất ít khi gọi họ vì họ sống ở Boston, Los Angeles, New York, hay Canada, tôi không thể nào thích nghi bản thân với sự khác biệt thời gian. Và họ đã kết luận rằng tôi là loại người không cần ngủ. Vì vậy họ là người thường gọi tôi vào mọi nơi mọi lúc. Và trước đây có đôi lúc họ gọi tôi lúc 4 giờ sáng, lúc đó tôi vừa mới ngủ.

Mấy người bạn học này không có hứng thú đến sự nghiệp của tôi trong làng văn nghệ. Thường khi nói chuyện với họ chúng tôi thường nói về các hoạt đồng hàng ngày, những gì chúng tôi chơi. Tôi không phải là loại người thường gọi họ để than van về những vấn đề không công bằng khi có những chuyên không vui xảy ra với tôi. Chúng tôi đã không được gặp nhau thường, nếu chúng tôi chỉ biết than phiền mỗi lần, các bạn sẽ cảm thấy nhàm chán.



Còn về bàn bè trong làng văn nghê, nhiều đến mức không thể đếm. Không phải tôi muốn khoe khoang, nhưng vì tôi quý trọng tình bạn của họ, đó là vì sao tôi muốn nói 1 chút cảm xúc của mình về họ. Eason Trần Dịch Tấn, Stephen Phùng Đức Luân, Sam Lý Xán Sâm, Trương Chí Lâm, Edmond Lương Hán Văn, Ronald Trịnh Chung Cơ, Andy Hứa Chí An, Ekin Trịnh Y Kiện, Sammi Trương Tú Văn, William Tô Vĩnh Khang, Miriam Dương Thiên Hoa, Karen Mạc Văn Úy, Kristy Dương Cung Như, Gigi Lương Vịnh Kỳ, Lâm Hiểu Phong....và nhiều nhiều nữa, họ đều rất tốt với tôi.



Trong những người đó, người mà tôi hay liên lạc nhất là Stephen, Sam và Eason. Khi cầm cây ghi ta lên tôi sẽ muốn kiếm Stephen, khi muốn lái xe 2 bánh thì tôi muốn kiếm Sam, rồi nói về chuyện phiền muộn thì sẽ tìm Eason. Eason là người biết thông cảm nhất. Tôi sẽ kể với anh nhiều của chuyện của tôi vì tôi tin anh. Tôi thường nói với người khác, thật sự Eason là “bạn gái” bí mật của tôi, chúng tôi đã đính hôn rồi! Nói thật với các bạn, Eason là 1 người đàn ông tốt, người rất nhiệt tình và thành thật với người khác, có mơ ước, có 1 trái tim thương người, tốt bụng, cương trục và thật thà. Tôi không biết làm sao tôi và anh ấy rất rất hạp nhau. Có thể đây là định mệnh.



Còn về Stephen, anh là người rất độc lập. Nếu bạn không biết nhiều về anh ấy, bạn sẽ nghĩ anh ấy là người có xấu tính và rất khó để tiếp xúc. Nhưng thật sự khi ở với anh, bạn có thể bắt được nhiều điều vui vẻ. Anh ấy sẽ dùng món quà trời bạn là cá tính hài hước để làm những người bên cạnh lúc nào cũng vui vẻ và cười. Và điểm tôi và anh ấy hợp nhất là mơ ước về âm nhạc.



Có thể trở thành bạn thân với Sam Lý Xán Sâm, lý do là vì 2 đứa chúng tôi hơi điên, chúng tôi thích giỡn chơi. Ngoài thích chơi, khi anh ấy không vui anh sẽ kể hết cho tôi nghe. Anh ấy rất nhiệt thành và thành khẩn về phim ảnh, đừng để ý đến vẻ bề ngoài và cách ăn mặc khác người của ảnh. Trên thực tế cá tính của ảnh rất thoải mái. Anh cũng rất thành thật như 1 đứa con trai. Tuy anh hơn tôi 4 tuổi, nhưng tôi thấy anh vẫn hy vọng 1 cách trẻ con là anh có thể sống lại trong thời thơ ấu. Tôi cũng hy vọng anh có thể làm được. Không thôi khi anh lớn lên anh sẽ bị lu mờ. Nhìn anh ấy lúc ảnh đi, anh ấy nhìn có vẻ phá phách và không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Lúc này bạn mới biết đây là Sam Lý thực sự.

Có thể tôi và họ cùng 1 loại người, chúng tôi đã trở thành bạn như thế đó. Sự thật, kiếm bạn trong làng văn nghê cũng không phải khó, chỉ có những người lúc nào cũng giữ cái thái độ coi những người cùng nghề là kẻ thù, khi người khác đến gần họ sẽ khóa mình lại, còn tôi tôi sẽ hỏi chuyện lại, thì làm sao họ có thể trở thành bạn nói bạn? Nếu như bạn có thể đưa ra sự thành khẩn thì nó sẽ không khó để kiếm bạn.

Như Andy Hứa Chí An, Sammi đều có địa vị hôm nay, họ chưa bao giờ lên mặt với những sự đệ/muội như tôi. William Tô Vĩnh Khang thương chúng tôi chân thành. Ông ấy không bao giờ ra vẻ tôi gọi ông là chú. Ekin như là người anh trai tốt của tôi, anh ấy thường chỉ điểm cho tôi. Có lần anh từng nói với tôi: “Đừng quá khẩn trương, em cứ thả lỏng đi.” Đến bây giờ tôi vẫn giữ nó trong tim. Miriam 1 người bạn phái nữ là tôi khá thích, vì cô khá thẳng thắn. Cô ấy không bao giờ ra vẻ như 1 đứa trẻ bị chiều hư. Cô ấy rất hào phóng, dễ dãi và như 1 đứa con trai (tomboy). Cô ấy có thể thích hợp với mọi loại người. Cô ấy thân thiệt với nhiều người.

Tôi cảm thấy mình rất may mắn, có nhiều người rất thương tôi, “đứa bé” này. Và không phải vì cha mẹ tôi. Họ không biết cha mẹ tôi, họ cũng không cần tôn trọng tôi.

Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime17/7/2010, 22:04

Chương 14

Bạn gái tin đồn và tôi đã đám cưới


Tôi cũng không hiểu tại sao tôi có nhiều tin đồn và nhiều tiếng xấu. Đây là điều buồn nhất mà tôi đã gặp phải trong làng văn nghệ. Nó làm khó tôi quá. Tuy mỗi người có 1 điểm yếu, nhưng làm việc trong ngành của chúng tôi, nó lại còn khó hơn vì không ai có thể thông cảm và thay thứ cho bạn, không chỉ khó về mặt thể chất, nó còn làm tôi rất nghi ngờ không biết những cố gắng vất vả của tôi rốt cuộc rồi có giá trị hay không.

Từ lúc bước vào cái ngành này, tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này. Đặc biệt khi tôi quay phim truyền hình tôi đã suy nghĩ về nó nhiều hơn. Chỉ mới vài năm gần đây, tôi mới có thể bỏ cục đá nặng này ra khỏi lòng. Cho nên tôi nghĩ những ngày tôi ở bên Canada là thời gian để tôi suy nghĩ lại mọi chuyện. Những ngày đó rất êm đềm và lặng lẽ khiến tôi phải gãi đầu, nên tôi đã viết bài “Tiếng Gọi Cuối Thế Kỷ.” Lời bài hát này tôi phải mất 2 tháng mới viết xong. Trong những ngày tự phản tĩnh, tôi có thể nghĩ những gì tôi muốn. Tôi không còn bị vướng sự phiền muộn và tôi có rất nhiều tự do và thời gian nghỉ ngơi.

Tôi có thể nói với mọi người tại đây, thật ra tất cả các cô gái mà bị coi là bạn gái tin đồn của tôi đều đã đám cưới với tôi. Bondy Triệu Học Nhi và tôi đã nhận con nuôi bên Florida, Wong Pui Haa và tôi có con ở Pakistan, Angelica Lý Tâm Khiết đã nhận 1 đứa ở Pakistan, Nicola Trương Xán Duyệt và tôi có quả anh đào xanh (blue cherry) ở Ma Cao. Chúng tôi đang sắp bị mốc. Gigi Fu, Shirley và tôi có 1 con dê ở trên núi tuyết, Grace Diệp Bội Văn và tôi có “búa phòng nhỏ” chung. Sao? Đủ chưa?

1 lúc họ nói tôi với người này, lúc khác lại nói toi với tôi phải lòng người khác. Quên hết đi! Tôi muốn nói, các cảm giác đối với tôi là 1 loại áp lực vì nó đã dạy tôi cái cảm nhận không thể điều khiển bản thân mình. Là 1 nghệ sỹ, nếu chúng tôi đi chung chắc chắn chúng tôi sẽ bị theo dõi, cho dù cả 2 bên đều đồng ý, nhưng khi ký giả đi quá mức đạo đức ngay cả cha mẹ của người kia cũng có thể trở thành mục tiêu, vậy thì quan hệ này còn ý nghĩa gì nữa không? Tôi là người không thích làm chuyện 1 cách thầm kín. Cái hoàn cảnh và môi trường này làm cho tôi dù cho thật sự thích 1 ai đó nhưng cũng không dám đeo đuổi họ. Tuy người đó không phải là người trong nghề nhưng tôi cũng không dám thổ lộ tâm tình.



Yêu thương ai đó là biết quan tâm đến người khác ngay cả tinh thần và cuộc sống. Tôi không phải là 1 người chu đáo. Nhiều khi tôi cảm thấy tôi còn không thể nào chăm sóc bản thân mình do đó tôi không có quyền để yêu ai. 

Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime17/7/2010, 22:23

Chương 15

Cảm ơn với toàn tâm ý


Cuối cùng, tôi muốn nhân cơ hội này để biểu lộ lời biết ơn với bạn bè và thầy cô đã ở bên cạnh tôi!
Cảm ơn Lin Xi đã viết cho tôi nhiều bài hát hay!
Cảm ơn Ronald Ngô vì đã thành khẩn viết nhạc cho tôi!
Cảm ơn Black Box, Anodize, Daniel Lu, Tong She Sum, Stephen, Eason, Kenny B cho sự cống hiến của họ trong album mới của tôi!
Cảm ơn Paco của Gold Label và tinh thần bát ngát trong âm nhạc của Hui Dan!
Cảm ơn cô Joey Tang đã sẵn sàng dạy tôi chơi ghi ta không tính tiền!
Cảm ơn thầy Donald đã dạy tôi chơi trống, và viết 3 bài hát cho tôi!
Cảm ơn tất cả các đồng nghiệp ở EEG đã giúp đỡ tôi!
Cảm ơn Bondy vì những ủng hộ bạn thỉnh thoảng bạn mang lại cho tôi!
Cảm ơn Grace đã làm tôi tự xem xét lại bản thân!
Cảm ơn Eric Tăng Chí Vĩ, Francis Ngô Trấn Vũ, Andrew Lưu đã giúp khả năng đóng phim của tôi tiến bộ hơn.
Cảm ơn tất cả các fan vì những ủng hộ trung thành của bạn!


--- end ---

Translated by naughty boys © Lemon Garden
Về Đầu Trang Go down
mk123
loveTse2908
loveTse2908
mk123


Là fan Nic từ năm : 2008

Nữ Số bài : 1559
Join date : 19/09/2009

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime18/7/2010, 21:37

hóa ra xưa ông nic thik vô kiến trúc sư giống mk Tạ Đình Phong tự truyện 205952 đọc tự truyện thấy hiểu con người nic hơn : khá tự lập , chín chắn , bản lĩnh Tạ Đình Phong tự truyện 208747
Về Đầu Trang Go down
mt72111
S2 Mai Thi S2
S2 Mai Thi S2
mt72111


Là fan Nic từ năm : 1980

Nam Số bài : 1828
Join date : 31/05/2010
Đến từ Hong Kong

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime19/7/2010, 13:20

nic đúng là tuyệt vời
Về Đầu Trang Go down
naughty boys
ღMLღ
♥ 因为爱所以爱 ♥
ღMLღ♥ 因为爱所以爱 ♥
naughty boys


Là fan Nic từ năm : 2003

Nữ Số bài : 1110
Join date : 17/09/2009
Đến từ Địa Ngục

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime20/7/2010, 02:13

nhưng những gì ổng nói hùi xưa khác giờ wa
Về Đầu Trang Go down
mt72111
S2 Mai Thi S2
S2 Mai Thi S2
mt72111


Là fan Nic từ năm : 1980

Nam Số bài : 1828
Join date : 31/05/2010
Đến từ Hong Kong

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime20/7/2010, 07:12

uhm công nhận=))
Về Đầu Trang Go down
IVORY_NICHOLAS
Ong non
IVORY_NICHOLAS


Là fan Nic từ năm : 2006

Nữ Số bài : 1
Join date : 31/08/2011

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime31/8/2011, 22:54

dù sao đi nữa vẫn mãi yêu NIC
Về Đầu Trang Go down
mt72111
S2 Mai Thi S2
S2 Mai Thi S2
mt72111


Là fan Nic từ năm : 1980

Nam Số bài : 1828
Join date : 31/05/2010
Đến từ Hong Kong

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime3/9/2011, 19:24

thế ms là ong mật chứ Tạ Đình Phong tự truyện 346649
Về Đầu Trang Go down
mignonne
Ong mật
Ong mật
mignonne


Nữ Số bài : 132
Join date : 14/03/2010
Đến từ thế giới mật ngọt

Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime23/10/2011, 17:32

"nên khi tôi chọn người yêu, bản chất bên trong là điều quan trọng nhất, vẻ đẹp bề ngoài không quan trọng lắm".hehe vậy là mình có cơ hội phải hông bà con Tạ Đình Phong tự truyện 124195
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Tạ Đình Phong tự truyện _
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạ Đình Phong tự truyện   Tạ Đình Phong tự truyện I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Tạ Đình Phong tự truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
~♥๑Lemon Garden๑♥~ :: Secret Lemon Garden - Khám phá Nicholas :: Đại gia đình Chanh-


~♥๑Lemon Garden๑♥~
http://dinhphong.forumn.org/
Copyright © 2009

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất